Chẳng
có gì là miễn phí. Chẳng có buổi tiệc nào là buổi chiêu đãi. Điều tốt đẹp trong
đời luôn đòi hỏi hy sinh và tận hiến. Mark Twain đã từng nói “20 năm sau bạn sẽ
hối tiếc về những gì bạn đã không làm hơn những gì bạn đã làm”. Tuổi trẻ là lúc
chúng ta có nhiều thời gian khám phá và trải nghiệm, nhưng không phải bạn trẻ
nào cũng nguyện ý hòa mình vào năng lượng năng động, cuồng nhiệt đầy sức sống của
tuổi trẻ. Có những lúc chúng ta ngồi lại suy nghĩ và tự hối tiếc tại sao vào
lúc đó mình lại không làm điều đó, nếu mình làm thì có lẽ... Những điều tốt đẹp
trong đời đều đòi hỏi nỗ lực, cam kết và kỷ luật. Cái giá của kỷ luật bao giờ
cũng rẻ hơn cái giá của nỗi đau và hối tiếc. Chắc hẳn ai cũng có một khoảng
thời gian quá nuông chiều bản thân, quên đi kỷ luật của chính mình, kết quả là
bị chính sự nuông chiều ấy vả vào mặt bằng những lời nói khó nghe, sự xem
thường của người khác. “ Đời ngắn đừng ngủ dài” của Robin Sharma, đây là
quyển sách đánh thức chúng ta ngay tại thời điểm đó. Bạn không cần là lãnh đạo
của nhiều người mới gọi là lãnh đạo, bạn chỉ cần lãnh đạo tốt con người bên
trong bạn thì đã là thành công rồi. Là con người ai mà không bị những cám dỗ,
những cuộc vui bên ngoài lôi kéo nhưng chống lại những điều đó được hay không
còn phụ thuộc vào ý chí của bản thân. Chơi thì vui hơn học, ăn vẫn hạnh phúc
hơn giảm cân, ngủ nướng vẫn thích hơn thức sớm. Nhưng không, nổ lực thêm 1%, 1%
cuối cùng mà hầu hết người khác để dành lại chính là 1% mà nhà vô địch sẵn sàng
đốt cháy.
Đọc sách
cũng là một nghệ thuật, nội dung càng dài thì câu chuyện có vẻ dễ hiểu hơn, nội
dung càng ngắn thì câu chuyện khiến chúng ta suy ngẫm và khắc sâu mãi. ”Đời
ngắn đừng ngủ dài” đây là một quyển sách tương đối ngắn nhưng nội dung đánh
thức ý chí của chúng ta thì lại vô cùng lớn. Nội dung sách chia thành nhiều
chương nhỏ, mỗi một chương là một bài học quý báo và những câu châm ngôn đi sâu
vào tâm trí. Khi mình ngồi lại đây, viết lên những suy nghĩ về quyển sách này
cũng đồng nghĩa với việc bản thân mình hiểu thêm nhiều về giá trị của nó đã
mang lại.
Ai trong
chúng ta cũng sẽ có một thời điểm có những lựa chọn, những quyết định nhưng lại
vô cùng lo sợ, và điều thật sự khiến chúng ta lo sợ là gì? Lúc lựa chọn một
ngôi trường để học chúng ta sợ liệu mình có vượt qua kì thi để đậu vào ngôi
trường mình mong muốn, thầy cô ở trường đó ra sao, bạn bè như thế nào? Khi ra
trường chọn một việc làm chúng ta lại có suy nghĩ liệu mình có được tuyển dụng,
năng lực đã đủ hay chưa? Khi muốn đổi việc lại sợ môi trường không quen, sợ
đồng nghiệp xấu tính, sợ không được tuyển thì cuộc sống phải làm sao? Khi muốn
khởi nghiệp lại sợ thất bại, sợ thua lỗ. Còn nhiều điều trong cuộc sống chúng
ta vẫn luôn do dự, chung quy nhìn lại tất cả chính là một rào cản vô hình, trích
chương 2” Khi trưởng thành ta chấp nhận những niềm tin tiêu cực, những giả định
sai lầm, những nỗi sợ đang phá hoại thế giới quanh ta. Chúng trở thành rào cản
vô hình”. Và lời khuyên cho chúng ta vượt qua những điều đó, trích từ chương 1
“ Hãy là chính mình: Thà chấp nhận rủi ro phải gánh chịu một nửa những chuyện
xấu mà ta từng dự đoán trước được còn hơn giữ mãi sự vô danh hèn nhát vì sợ
những điều có thể xảy ra”. “ Dù khả năng hay ước mơ của bạn là gì đi chăng nữa
hãy khởi đầu đi. Sự táo bạo luôn hàm chứa tài năng, sức mạnh và cả sự diệu kỳ” Các
ý tưởng điều vô giá trị, trích chương 15. Bí quyết cho những ai mỗi khi đưa ra
quyết định gì đó đều do dự không dứt khoát có thể dựa vào đây mà chắc chắn hơn. Có một câu nhỏ trong sách nói đúng trọng tâm của vấn đề này, đọc qua một lần khiến
chúng ta nhớ mãi “ Ý tưởng mà thiếu sự thực hiện thì chỉ là ảo tưởng”.
Một quyển
sách không thể làm thay đổi chúng ta nhưng nó sẽ đánh thức và dẫn bước chúng ta
theo con đường đúng đắn. Mọi việc cần phải kiên trì, không thể thay đổi mọi thứ
trong ngày một ngày hai mà cần tích lũy qua từng ngày để tránh nỗ lực ảo mà
mình đã từng đề cập ở những bài trước. Sau khi đọc hết quyển sách, có hai câu
trong bài khiến mình vô cùng tâm đắc. Câu thứ nhất trích chương 4 “ Hoặc giỏi
hoặc ra rìa: Steve Martin: Hãy giỏi đến mức người ta không thể ngó lơ bạn”. Sự
thật là khi bạn giỏi mọi thứ nhưng mỗi một lĩnh vực biết một ít không chuyên
sâu thì chi bằng bạn nên tập trung, đi sâu tìm hiểu và học thật giỏi một lĩnh
vực chuyên môn nào đó, mình chắc chắn không ai có thể ngó lơ bạn được. Câu thứ hai trích trong
chương 7 “Lắng nghe kỹ: Mỗi người bạn tiếp xúc điều biết ít nhất một thứ mà bạn
không biết. Đừng để họ ra đi mà chưa học được điều gì”. Lần đầu tiên đọc câu này
mình nghĩ ngay đến những mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau giữa người với người nhưng
ngẫm kĩ lại thì nó chứa một hàm ý sâu sắc. Mỗi con người chúng ta ai
cũng giỏi, cũng có điểm mạnh riêng đáng để học hỏi, chúng ta không nên xem
thường hay đánh giá bất kì ai.
Có lẽ đối
với người đọc sách thì quyển nào họ cũng thích nhưng đối với mình đây là quyển
sách mình đặc biệt thích. Thứ nhất vì nội dung ngắn nhưng giá trị bài học lớn.
Thứ hai giúp chúng ta thức tỉnh trạng thái ngủ quên trong cám dỗ của cuộc sống.
Không có thời điểm nào tốt hơn ngay bây giờ
và hiện tại, đừng ngủ nữa, thức dậy thôi, chúng ta đã dành nữa cuộc đời để ngủ
rồi. Bạn hãy tự mình cầm trên tay quyển sách đọc và cảm nhận. Một quyển sách,
một tâm hồn, một niềm tin tích cực trong cuộc sống đang chờ bạn.
Phasellus deserunt. Convallis perspiciatis fusce fermentum accumsan, arcu aliquam, velit venenatis augue proin, enim etiam dolor. Mi ac lectus vitae cum, fusce purus posuere.
0 Nhận xét